Đôi Lời Từ Ban Biên Tập Compassion.vn:
Xã hội ngày càng phát triển, dường như chúng ta càng ngày càng bị cuốn theo những vòng xoáy hết việc này đến việc kia không thấy hồi kết. Chúng ta cứ mải miết chạy đua mà không biết bản thân mình đang trong trạng thái thế nào, để rồi đến lúc mệt mỏi kiệt sức lại muốn mặc kệ hết mọi thứ. Vậy chúng ta cần làm gì để không rơi vào tình trạng kiệt sức như vậy? Hãy cùng Compassion tìm hiểu qua bài viết dưới đây nhé.
Trong hai thế kỉ qua, một giáo phái đã lan rộng nhanh chóng trên khắp thế giới, tìm cách thống trị và kiểm soát mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng ta; ngày nay nó đã có hàng trăm triệu môn đồ, bao gồm hầu hết tất cả những người thành công trên thế giới; Không phải là một giáo lý tôn giáo hay một niềm tin chính trị, mà nó được dành cho một lý tưởng nổi bật và duy nhất: sự bận rộn.
Giáo phái này nhấn mạnh rằng một cuộc sống tốt - cuộc sống chỉ xứng đáng với một người có năng lực và thông minh - là một cuộc sống phải hành động và ứng dụng liên tục; cuộc sống mà phải phấn đấu không ngừng để thực hiện mọi hoài bão; mỗi giờ trong ngày và cả buổi tối phải được lấp đầy với hoạt động cường độ cao. Một 'anh hùng kiểu mẫu' nên thức dậy vào lúc bình minh, theo dõi tin tức trên thị trường chứng khoán Thượng Hải; họ nên đáp chuyến bay đến Hamburg cho một cuộc họp buổi sáng (làm việc cường độ cao trong suốt chuyến bay) và sau đó chen chúc để tham dự một cuộc triển lãm quan trọng tại Galerie der Gegenwart tại Hamburger Kunsthalle; vào buổi chiều, họ trở lại trụ sở chính cho các cuộc đàm phán khó khăn liên quan đến một dự án phát triển đô thị ở Sao Paulo - mặc dù họ có tạm nghỉ để trò chuyện video với đứa con năm tuổi, đứa trẻ vừa mới học bài violin đầu tiên; vào đầu buổi tối, họ ghé vào một buổi tiệc tại nhà hát opera để nói chuyện nhanh với bộ trưởng tài chính - người cũng đang tham dự; sau đó là bữa tối với một nhóm các nhà đầu tư lớn, nơi họ trình bày tổng quan chiến lược về việc năm tới mở rộng thị trường ở Ấn Độ; khi về đến nhà, họ sẽ gọi điện thực địa từ Boston (về công nghệ y tế) và Tokyo (về quyền sở hữu trí tuệ); sau đó họ ngồi trên giường đến muộn xem lại các giấy tờ về hiệu quả thuế và các khoản ủy thác của gia đình.
Sự hào nhoáng trong cuộc sống của họ liên tục được củng cố: người ta viết báo bày tỏ sự ngưỡng mộ về công việc kinh doanh của họ trên một tuần báo tài chính; những quảng cáo xa xỉ nhắm vào họ; tên của họ ở trên tường của bảo tàng mà họ là nhà tài trợ chính. Cuộc sống vô cùng thú vị và dường như cả thế giới đều ghen tị với họ.
Những ngày bận rộn của chúng ta có thể không phải lúc nào cũng thành công rực rỡ, nhưng đây là hướng mà họ đang nhắm tới; nếu chúng ta chưa thành công đó là vì chúng ta chưa cố gắng đủ; điều duy nhất để thành công là thúc đẩy bản thân chăm chỉ hơn và học nhiều thứ hơn vào mỗi ngày.
Nhưng thay vì hài lòng với cuộc sống bận rộn của mình, chúng ta luôn luôn cảm thấy lo lắng và căng thẳng, mặc dù chúng ta đã cẩn thận che giấu điều đó càng nhiều càng tốt với người khác và với chính mình. Sự cáu kỉnh của chúng ta được coi là chính đáng với những kẻ lười biếng và tầm thường; sự thất vọng của chúng ta được hiểu như một sự thúc đẩy cần thiết cho hoạt động tuyệt vời hơn; Bên dưới thái độ vui vẻ của chúng ta là sự u ám và buồn bã tăng dần mà chúng ta tự nhủ rằng chúng sẽ biến mất khi chúng ta hoàn thành mọi việc phải làm và đạt được mức độ thành công đảm bảo cho hạnh phúc của mình.
Ngạc nhiên hơn, chúng ta thấy rằng mình đang ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Chúng ta bị ốm, đột nhiên bị chó cắn hay làm một điều gì đó tai hại: chúng ta bắt đầu la hét trong cuộc hội nghị trực tuyến; chúng ta nổi giận với một đồng nghiệp cấp dưới thiếu nhiệt tình, người mà sau đó nộp đơn kiện ta quấy rối, lạm dụng họ; chúng ta ngoại tình và bị người yêu phát hiện; chúng ta dùng chất kích thích 'để thư giãn', rượu để quên hoặc để duy trì mức độ làm việc cường độ cao - và sau đó chúng ta thấy mình bị nghiện và chất kích thích thì ngày càng mất tác dụng.
Sự sùng bái của chúng ta về sự bận rộn đòi hỏi chúng ta phải làm nhiều hơn những gì chúng ta thực sự có thể làm; nó phớt lờ hoặc phủ nhận sự yếu ớt của chúng ta - và nó cũng khuyến khích chúng ta bỏ qua hoặc phủ nhận điều này - cho đến khi chúng ta suy sụp và muốn nhốt mình lại, đập vỡ điện thoại, nằm trên sàn và khóc lóc.
Ngược lại, thật cảm động khi nghĩ về một người mẹ chu đáo, người đã cho con mình ngủ trưa sau một buổi sáng phấn khích. Đứa trẻ không biết nó đã mệt đừ, nhưng người mẹ nhận thức được sự cần thiết của sự yên tĩnh và nghỉ ngơi. Nếu đứa trẻ cứ làm theo ý mình, nó sẽ vọt ngay ra vườn, tham gia một bữa tiệc sinh nhật hoặc xem một video điên cuồng - trước khi lên cơn quấy. Có thể nói, chức năng của người mẹ là làm dịu đi những ngày tháng mà đứa trẻ không thể hoặc không muốn nhận ra trạng thái quá sức của mình. Với người lớn, ta cần có người mẹ trong chính bản thân mình để tự cho mình có những ngày sống chậm hơn, yên tĩnh hơn và giải thoát khỏi lý tưởng ngột ngạt của cuộc sống bận rộn, thứ đang dần hủy hoại chúng ta.
Nhưng động lực để tìm kiếm một cuộc sống an yên hơn không hoàn toàn là bản năng tự bảo vệ. Những ngày đơn giản, khi dường như không có gì xảy ra và khi chúng ta không hoàn thành được bất cứ việc gì - những ngày mà người bận rộn sẽ coi là buồn tẻ và lãng phí - có thể mang lại rất nhiều lợi ích.
Trong cuộc sống bận rộn, một ngày yên tĩnh hoàn hảo cũng có thể bắt đầu sớm: từ khung cửa sổ, chúng ta ngắm bình minh đang từ từ tô màu cho bầu trời phía trên những ngôi nhà bên kia đường và dần phai nhạt đi. Chúng ta dành một phần thời gian của buổi sáng để sắp xếp tủ khăn: gấp khăn trải giường, xếp chăn, ủi một vài chiếc khăn ăn và sắp xếp chúng gọn gàng. Có lẽ lần sau chúng ta sẽ xem qua tủ quần áo của mình và loại bỏ những bộ quần áo mà chúng ta đã không mặc trong nhiều năm. Cuối cùng, chúng ta mang lại sự gọn gàng và hài hòa cho đời sống gia đình.
Khi thực hiện những bài tập đơn giản này, chúng ta có thể gỡ rối những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Khi chúng ta bận rộn, chúng ta không nhận thấy đúng chi tiết về trạng thái cảm xúc của mình hoặc những gì đang diễn ra trong tâm trí. Bây giờ chúng ta bắt đầu chú ý hơn: Tại sao năm ngoái ta lại nghỉ chơi với người bạn đó? Có lẽ nào cả hai chưa bao giờ đặc biệt thích nhau? Ta thực sự cảm thấy như thế nào về tình bạn với họ? Người bạn lý tưởng mà ta muốn có là? Và điều gì ở họ hấp dẫn ta?
Buổi chiều ta đi dạo một mình. Ta đi ngang qua một bức tường gạch cũ mà trước khó nhận ra - nó đã bị nắng mưa phong hóa và lấm tấm một lớp rêu vàng: Nó tồn tại bao lâu rồi? Điều gì đã xảy ra với những người xây dựng nó? Có lẽ ban đầu nó khá cứng và thô - thời gian đã đối xử tốt với nó.
Chúng ta dừng lại để quan sát cẩn thận một cái cây; những cành cây trông trơ trụi, nhưng lại gần chúng ta có thể thấy những ngọn lá xanh nhỏ xíu bắt đầu nhú ra từ một số chồi nâu. Lúc trước chúng ta từng chỉ ghi nhận những thay đổi lớn, bây giờ mỗi ngày chúng ta đều ghi lại từng giây phút đẹp đẽ đã đưa nó từ mùa này sang mùa khác.
Trong những ngày sống chậm, chúng ta có thời gian và sự kiên nhẫn để nhận thấy những niềm vui nho nhỏ. Và khi chúng ta trân trọng những niềm vui này, ta nhận ra chúng thực sự lớn lao và cảm động biết nhường nào - và chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu khi cố làm mọi thứ trong những lúc bận rộn.
Sau bữa ăn tối nhẹ, chúng ta nằm ngâm mình trong bồn nước nóng và sâu. Khi cơ thể thư giãn và tâm trí được xoa dịu, chúng ta thiền định về những gì chúng ta thực sự muốn làm với cuộc sống của mình. Thay cho những khát vọng thông thường đã từng thúc đẩy chúng ta, chúng ta trở nên nhạy cảm với những khát vọng đích thực của mình. Bắt đầu vẽ có vẻ hay đấy; làm thế nào để mối quan hệ của chúng ta với mẹ được cải thiện nhỉ; loại công việc nào mang lại cho chúng ta sự hài lòng nhất; loại mối quan hệ nào thực sự có kết quả? Chúng ta bắt đầu tìm hiểu xung quanh vùng đất bị lãng quên - nhu cầu và ước muốn của mình, và bắt đầu suy nghĩ về cách chúng có thể phát triển thực tế.
Chúng ta dậy sớm, vì vậy chúng ta sẽ cảm thấy sảng khoái vào buổi sáng. Trước khi ngủ, chúng ta xem lại những kỷ niệm về chuyến đi từ nhiều năm trước: nhớ lại cách cư xử duyên dáng của một người phục vụ hoặc niềm vui khi kéo màn vào buổi sáng và nhìn xuống một con hẻm hướng ra biển; chúng ta dự định yên ổn một thời gian nhưng chúng ta không cần phải đi đâu cả - cuộc sống của chúng ta đã đủ giàu có và rộng lớn rồi.
Bài đăng liên quan hoặc cùng chủ đề:
Hoạt Động Liên Quan Đến Bài Viết
Trong thế giới nghề nghiệp, kinh doanh ngày nay con người không chỉ lao động, kinh doanh nhằm mục đích duy nhất là kiếm tiền nữa. Đã có một bước nhảy lượng tử về nhận thức trong mỗi người, chúng ta như bị bản năng tự nhiên quan tâm những thứ quan trọng khác ngoài tiền bạc, thành công, danh tiếng, địa vị. Những thứ mới mà ta quan tâm đó là ý nghĩa công việc mang lại, một cộng đồng thế giới lớn hơn, những mối quan hệ chất lượng, niềm hạnh phúc trọn vẹn trong mối quan hệ công việc và cuộc sống cá nhân.
Nếu bạn cũng có mối quan tâm và mục đích tạo ra môi trường làm việc hiệu suất cao, đầy ý nghĩa, hạnh phúc thì hãy cùng đến và chia sẻ với Compassion trong workshop Bupsyness - Mang Tâm Lý Học Vào Quản Trị Kinh Doanh
Khuyến cáo về bài đăng: Các bài đăng trên Compassion.vn được thực hiện bằng cách sử dụng nguồn lực cộng đồng (được dịch lại từ các nguồn khác nhau hoặc do chuyên gia cộng tác viết) - Compassion luôn nỗ lực cải thiện chất lượng nội dung và nâng cao tính chuyên môn (bằng cách cộng tác với chuyên gia tại: www.compassion.vn/expert). Tuy nhiên người đọc cần tự kiểm chứng lại thông tin và đặc biệt các bài đăng không thể thay thế các giải pháp cần chuyên môn khác như trị liệu, tham vấn, coaching... (bạn có thể tham khảo danh sách các dịch vụ, chuyên gia từ Compassion tại đây: www.compassion.vn/booking).
Thông Tin Về Bài Đăng:
Nguồn bài dịch (Bài gốc tiếng Anh): https://www.theschooloflife.com/thebookoflife/why-we-all-need-quiet-days/
Đội ngũ sản xuất:
Người dịch: Duyên Trương ; Người biên tập: Trang ; Người hiệu đính: Phạm Đại Bàng
Hình thức sản xuất nội dung: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing - sử dụng nguồn lực cộng đồng tại www.compassion.vn/crowdsourcing. Cộng tác sản xuất nội dung tại đây.
Comments