Tại sao hầu hết chúng ta lại khó nói thật về những gì chúng ta đang cảm thấy hoặc những gì chúng ta đang trải qua?
Phần lớn chúng ta được dạy bảo cẩn thận để tuân theo kịch bản "Được xã hội chấp nhận" một cách cố chấp, gò bó. Bạn biết điều mà tôi đang nói đến mà phải không, sẽ là kiểu:
"Xin chào. Bạn thế nào?" - "Tôi ổn. Còn bạn?"
"Hello, how are you?" - "Im fine, And you?"
Những câu cửa miệng mà trẻ con cũng biết. Dù là ngôn ngữ nào.
Tôi không biết bạn sao, nhưng tôi thì chẳng bao giờ ổn. Tôi luôn cảm thấy căng thẳng về một vài thứ, lo lắng về một vài thứ, hoặc đang đau đớn về thể chất hay tinh thần bởi điều nào đó. Đừng hiểu lầm gì ở đây nhé, tôi có thực hành thiền định. Tôi luyện tập có mặt trong giây phút hiện tại. Tôi thực hành các bài tập thở, và bày tỏ lòng biết ơn với nhiều hình thức khác nhau. Nhưng tôi không bao giờ thật sự ổn, dù điều đó có nghĩa là gì.
Là một người sống sót sau chấn thương, tôi thường được nhắc nhở về những vết thương kinh hoàng trong quá khứ của mình. Là một người sống sót sau chấn thương, tôi cũng bị ngầm định rằng tôi không được phép nói rằng tôi không ổn. Tôi đã được dạy rằng cần cảm thấy biết ơn vì những gì mình có và nếu tôi không thể cảm thấy biết ơn, thì tốt nhất là tôi nên cảm thấy xấu hổ bởi sự vô ơn của mình.
Khi còn tuổi teen, việc giả vờ rằng mình ổn khi trong tôi thực sự có điều gì đó không ổn khiến tôi cảm thấy cực kì chán nản. Cho đến khi trưởng thành, tôi mới nhận ra rằng việc chối bỏ những cảm xúc và sự thật bên trong là một hình thức "tự kìm nén nội tâm" (self-oppression) và ảnh hưởng của nó vô cùng độc hại, nó ngấm ngầm gây hại đến sức khỏe tinh thần của chúng ta. Bất kỳ hình thức tự kìm nén nội tâm nào cũng có thể khiến mọi người cảm thấy chán nản, tức giận, cáu kỉnh, đôi khi dẫn đến các cơn hoảng loạn đột ngột (như một cách giải phóng cảm xúc bị kìm nén) và trong một số trường hợp, thậm chí, có ý định tự tử.
Khi chúng ta kìm nén cảm xúc của mình, chúng ta đang gạt đi tiếng nói trong mình, khước từ nội tâm của mình và "phần con người" trong mỗi chúng ta. Những điều bên trong chúng ta cần được nói ra, cần được nhìn thấy và được lắng nghe trong khoảnh khắc đó. Đáng buồn thay, đối với nhiều người, việc thể hiện chúng ta là ai và những gì chúng ta đang trải qua có thể là một thử thách vô cùng khó khăn. Thậm chí chúng ta không biết bắt đầu từ đâu.
Trong trường hợp của tôi, tôi cảm thấy dễ mở lòng nói chuyện mình hơn thông qua những câu chuyện hư cấu. Tôi vẫn luôn yêu việc đọc sách. Khi còn là một bé nhóc, tôi đọc ngấu nghiến. Ở tuổi thiếu niên, sách, các bộ phim và chương trình truyền hình về văn hóa đại chúng đã giữ tôi lại cuộc sống này vì chúng giúp tôi hiểu rằng mình không đơn độc.
Đôi khi hư cấu là chiếc cầu nối để chúng ta bước vào sự thật bên trong chính mình, cho phép chúng ta hiểu sâu sắc hơn câu chuyện của mình và có thể chia sẻ nó với nhiều người khác. Với tôi, khi xem phim X-Men là lần đầu tôi nhận ra rằng hầu hết mọi người đều cảm thấy cô đơn vào một thời điểm nào đó. Hầu hết chúng ta cảm thấy mình không hoàn toàn được chấp nhận. Tuy nhiên, chúng ta đều rất muốn mình được thuộc về, được yêu thương, và được chấp nhận.
Đôi khi, viết ra câu chuyện của mình có thể giúp chúng ta hiểu sâu sắc hơn những tổn thương cũ, để có thể tự chữa lành vết thương lòng. Tuy nhiên, nhìn thẳng vào những trải nghiệm đau thương và viết ra trực tiếp thật sự khó khăn cho nhiều người. Trong trường hợp này, chúng ta luôn có thể viết nó ra như một tác phẩm hư cấu.
Trong khóa viết sáng tạo mà tôi hiện đang tham gia tại trường đại học Oxford có một bài tập thực hành rất "động não": giới thiệu bản thân như một nhân vật hư cấu. Điều này có nghĩa là kể câu chuyện của bạn, nói sự thật của bạn theo cách hư cấu ngụy trang. Tôi đã thật sự ngạc nhiên làm thế nào mà tôi có thể thành thực viết câu chuyện đau thương của mình theo cách hư cấu như vậy.
Đây là những gì tôi viết:
Mặt trăng tròn dường như đã bao bọc toàn bộ ngọn núi trong ánh sáng bàng bạc của nó. Serano - Harpy Queen đứng phía đầu chiếc bàn dài, vương miện lấp lánh dưới sự phản chiếu của ánh trăng. Ánh sáng chói lóa khiến Rowena nhăn mặt vì cảm giác khó chịu. Không phải lúc này. Cô ấy đứng ở vị trí của mình bên phải nữ hoàng, trong khi các Harpy khác đã sẵn sàng trong vị trí của họ.
(Người dịch: Trong Thần thoại Hy Lạp và Thần thoại La Mã, Harpy Queen là con quái vật hung hãn được mô tả là có đầu và cơ thể của một người phụ nữ, cánh và móng vuốt của loài chim hoặc được miêu tả là một con chim săn mồi với khuôn mặt của một người phụ nữ).
"Tháng này, chúng ta đánh dấu cột mốc lịch sử trong việc đạt được chỉ tiêu hàng tháng của mình!" Chất giọng khàn khàn của Serano như mở ra một cánh cửa kỳ lạ và đáng sợ. Tất cả các bạn đều đã thực sự vượt qua chính mình! Tất cả, không trừ một ai!"
Harpy Queen quay về phía Rowena. "Lại đây!". Rowena tiến một bước về phía bà ta. "Lại gần hơn nữa!". Serano gằn giọng rít lên. Rowena cố nuốt sự sợ hãi vào trong và bước thêm một bước nữa. Móng vuốt của mụ đâm vào mặt cô, xuyên qua má cô trước khi cô kịp nhìn thấy nó lao tới. Những giọt nước mắt ngập đầy trong mắt cô như một cặp kính gây nhiều đau đớn. Và cô bọc mình lại trong những chiếc lông vũ khổng lồ, để che đi sự tủi hổ của mình. "Nhìn ta đây!" - Nữ hoàng yêu cầu.
Từ từ, Rowena hạ cánh xuống, buộc mình phải ngẩng mặt lên nhìn nữ hoàng. "Vâng, thưa mẹ!" - Cô đành phải cất tiếng. "Số lượng bộ sưu tập linh hồn của con thật khủng khiếp!". Rowena lại cúi đầu xuống. "Hãy nhìn ta!" Nữ hoàng hét lên. Tát cô thêm một lần nữa! "Trong năm tháng qua, kết quả của con ngày càng tệ hơn! Và con khiến ta không còn sự lựa chọn nào khác!"
Môi của Rowena run lên. "Không, con xin mẹ! Đừng!". "Ta sẽ trục xuất con! Và con sẽ đơn độc. Không một ai yêu thương con nữa. Con đã khiến ta không còn lựa chọn nào khác. Con không được tiếp tục ở đây!". "Mẹ ơi! Không!". "Im đi! Bây giờ hãy về ngồi phía cuối bàn! Mau!"
Chậm rãi, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, Rowena đi ngang qua bầy Harpy đang buông điệu cười khinh bỉ, hướng về phía cuối bàn. Khi cô ngồi xuống, cứ như thể ai đó đã kéo tấm chắn bảo vệ trong cô ra, và cơn đau nửa đầu bủa vây như một tên sát nhân tàn ác. Thứ ánh sáng chói lóa khiến mắt cô nhói lên vì đau đớn. Trong khoảnh khắc, cô định sẽ dùng móng vuốt của mình kéo chúng xuống, nhưng cô đã nghĩ kỹ hơn.
"Tận hưởng bữa tiệc thôi nào!" Serano ra lệnh. Không chờ đợi một lời mời nào khác, lũ Harpy ăn tươi nuốt sống những thứ trong đĩa đang sẵn trước mắt - xác chết thối rữa của một trò chơi săn mồi hoang dã, những lọ máu, và hai linh hồn để làm món tráng miệng.
Dạ dày của Rowena quặn thắt khó chịu khi chứng kiến tất cả. Âm thanh của những tiếng xương gãy, bình thường rất kích thích, bây giờ lại khiến cô muốn ói. Cảm giác như thể những nhịp tim đập hỗn loạn trong đầu cô, ngay sau mắt cô. Mọi âm thanh đều chói tai. Mỗi ánh sáng lung linh đều gây đau đớn, và mỗi mùi hương đều kinh tởm bệnh hoạn.
Cô nhắm mắt lại. Nghĩ về Peter - một người chữa bệnh cho loài người mà đôi khi cô bí mật gặp. "Tại sao bạn không nói với họ về những vấn đề trong mình?" Anh ấy sẽ hỏi cô như vậy. "Bởi vì tôi không yếu đuối". Cô sẽ luôn trả lời như vậy. "Tôi không yếu đuối". Cô thầm nói với chính mình, ngay cả lúc này đây, khi đầu cô như bị đâm bởi hai ngàn con dao găm. "Tôi KHÔNG yếu đuối!"
Bằng cách nào đó, viết ra câu chuyện hư cấu này đã cho tôi tự do nói ra sự thật của mình theo cách mà tôi cảm thấy an toàn, theo cách cho phép tôi trút bỏ được một số thứ trong lòng, trong khi vẫn cảm thấy đủ an toàn để chơi với chiếc mặt nạ của hư cấu.
Đây là một kỹ thuật mà đôi khi tôi thực hiện với một số thân chủ của mình, cũng là những người sống sót sau chấn thương. Và những gì tôi cuối cùng đã tìm ra là đây - Sự thật bên trong của chúng ta chính là sức mạnh sâu thẳm của chúng ta. Chúng ta không có ý định che giấu những vết sẹo trong quá khứ của mình. Chúng ta muốn kể về nó với người khác. Chính những điều mà bạn có thể tin rằng bạn cần phải che giấu với người khác lại là những điều đáng yêu nhất về bạn. Chúng ta càng có thể chia sẻ và xử lý sự thật bên trong của mình, chúng ta càng có thể tăng cường sức mạnh nội tâm. Khi chúng ta chia sẻ sự thật bên trong của mình với bản thân hoặc với người khác, chúng ta, giống như một con phượng hoàng bay lên từ đống tro tàn, đang đưa ra một tuyên bố sâu sắc. Chúng ta dõng dạc nói rằng, "Tôi là một con phượng hoàng và tôi sẵn sàng bay lên."
Khuyến cáo về bài đăng: Các bài đăng trên Compassion.vn được thực hiện bằng cách sử dụng nguồn lực cộng đồng (được dịch lại từ các nguồn khác nhau hoặc do chuyên gia cộng tác viết) - Compassion luôn nỗ lực cải thiện chất lượng nội dung và nâng cao tính chuyên môn (bằng cách cộng tác với chuyên gia tại: www.compassion.vn/expert). Tuy nhiên người đọc cần tự kiểm chứng lại thông tin và đặc biệt các bài đăng không thể thay thế các giải pháp cần chuyên môn khác như trị liệu, tham vấn, coaching... (bạn có thể tham khảo danh sách các dịch vụ, chuyên gia từ Compassion tại đây: www.compassion.vn/booking).
Thông Tin Về Bài Đăng:
Nguồn bài dịch từ trang gốc (Bài gốc tiếng Anh): https://www.psychologytoday.com/intl/blog/the-real-superheroes/202102/why-truth-is-harder-fiction
Đội ngũ sản xuất: Người dịch: Duli ; Người biên tập: Phạm Đại Bàng
Hình thức sản xuất nội dung: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing - sử dụng nguồn lực cộng đồng tại www.compassion.vn/crowdsourcing. Cộng tác sản xuất nội dung tại đây.
Comments